sướng quá ông chủ nhấp cô lao công mông to quyễn rũ, anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm. “Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…” “Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…” “Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, woa! ông chủ dạy kèm học sinh và cái kết nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại… “Phượng Quân!”